Bình thường, cứ một tuần một buổi, trường Cơm thuê một chú nhạc công/nhạc sĩ đem đủ các thứ nhạc cụ đến đàn hát cho các bạn nhỏ nghe, rồi thay nhau chơi các nhạc cụ đơn giản mà chú đem đến. Rồi trường lại thuê một cô đến dạy Zumba, vào một buổi sáng khác trong tuần. Một buổi sáng nữa, thì trường có các cô chú từ chương trình tình nguyện đọc sách cho bé, đem sách đến đọc bằng … [Read more...] about Cô giáo của Cơm Cơm
Chuyện
Sự cô đơn theo kiểu gia đình
Cách đây chục năm, khi còn là một cô sinh viên quốc tế ở Canada, mình hay thấy cô đơn. Lúc đó, nỗi sợ lớn nhất của mình là bỗng nhiên đi đường bị xe đâm chết, thì sẽ mất bao lâu để bệnh viện báo cho trường, rồi sẽ mất bao lâu để trường báo cho gia đình, bao lâu để người nhà có thể từ Việt Nam sang. Việc sống ở một nơi không có gia đình, không bạn bè thân thiết, không có … [Read more...] about Sự cô đơn theo kiểu gia đình
Tuổi 30 và tuổi 20
30 tuổi, mình biết trân trọng thời gian hơn. Thời học đại học, khi còn tung tăng chưa phải lo cho ai, trong những ngày mùa đông giá rét, mình có cả thời gian để ngồi trong phòng hát karaoke, tự ghi âm rồi tự nghe lại xem mình đã hát đúng nhạc chưa, tức là một việc hết sức vớ vẩn. Hồi nhỏ hơn nữa, đi học tiếng Anh ở các trung tâm, thì mình hay tự hỏi tại sao những người đã … [Read more...] about Tuổi 30 và tuổi 20
Phải yêu thì mới nhớ
Vừa nấu cơm, vừa nghe Đen Vâu: Anh nghĩ anh cần cảm ơn em, vì những gì mà anh đã nếm trải Kỉ niệm sẽ là thứ duy nhất, đi theo anh cả cuộc đời dài Nếu không có gì để nhớ về, anh sợ lòng mình khô nứt nẻ Tự nhiên, mình trào lên cảm giác nhớ một không gian nho nhỏ, xanh xanh, trong một quán café vườn cạnh bờ hồ ở Hà Nội. Đã rất lâu rồi mình không nhớ Hà Nội. Bánh cuốn, … [Read more...] about Phải yêu thì mới nhớ
Nơi để cắm rễ
Năm qua, có lẽ quyết định quan trọng nhất mình đã đưa ra là tìm một nơi để cắm rễ. Quyết định về thành phố. Quyết định về một khu dân cư. Quyết định một căn hộ. Cho đến giờ, thỉnh thoảng mình lại trào lên cảm giác thật là may mắn vì đã chọn đến đây. Khu Notre Dame de Grace mình đang ở là một trong những khu vực nói tiếng Anh trong thành phố Montreal nói tiếng Pháp, … [Read more...] about Nơi để cắm rễ
Tháng 12
Khi những bông tuyết đầu tiên xoay xoay chầm chậm trong không trung, khi những chuyến xe buýt lúc sáng sớm im lìm ngái ngủ, lũ sinh viên hoặc đờ đẫn gật gù vì học thi cả đêm, hoặc tranh thủ đọc vội vàng mấy dòng cuối cùng trước giờ thi, khi những câu chuyện trong hành lang của khoa toàn là "đã mua quà Giáng Sinh xong chưa?' - "mua rồi, tốn kém một cách đau đớn", khi các cửa … [Read more...] about Tháng 12
Cây ở phố
Số làm cây ở phố sao mà khổ. Dưới chân thì không có đất mà bám. Đã toàn là bê tông thì chớ, thỉnh thoảng người ta lại đào vỉa hè lên, đục, khoét, cắt rễ của mình. Trên đầu thì toàn hít khói xăng và bụi bẩn. Thỉnh thoảng có cơn mưa gội đầu, tóc tai óng ả xanh mướt, nhưng chỉ vài hôm sau là lại trở về tình trạng mái tóc rối bù két bụi. Rồi nữa, có cành vươn dài thì bị nhà dân … [Read more...] about Cây ở phố
Bớt yêu
Mỗi lần về Hà Nội, mình lại thấy bớt yêu thành phố này hơn một chút. Ngày xưa, khi Hà Nội là tất cả những gì mình biết, chắc giống như cô gái quê, từ bé đến lớn đã được hứa gả cho anh hàng xóm, trong lòng tâm tâm niệm niệm đời này mình chỉ có chàng, nên trong mắt mình dù thế nào thì chàng vẫn đẹp. Xa Hà Nội lần đầu tiên, mình vật vã đau khổ. Cũng không hẳn chỉ là nhớ một … [Read more...] about Bớt yêu
Lịch sử lặp lại?
Vụ đánh bom ở Pháp khiến nhiều người Việt ở Canada lo ngại về 25,000 người tị nạn Syria sắp được Canada đón nhận. Trên các facebook group, người Việt than thở với nhau, "đưa bọn Hồi này vào thì Canada sẽ thế nào?". Họ hỏi nhau đất nước này sẽ được lợi gì từ việc mở cửa cho dân tị nạn, và con cái họ liệu có được an toàn hay không? Những cuộc diệt chủng tàn bạo nhất trong lịch … [Read more...] about Lịch sử lặp lại?
Xã hội tốt – Cá nhân tốt
Khi xem video này , mình không ngạc nhiên về phản ứng của những người xung quanh. Và mình càng không ngạc nhiên trước những bình luận của những người xem giống mình. "Người Việt Nam thật là vô cảm". "Người Việt Nam thật đáng buồn, đáng xấu hổ". Dĩ nhiên thấy việc bất bình giữa đường mà không can ngăn thì không có gì đáng khen, nhưng mình nghĩ rằng, kết luận theo kiểu "dân tộc … [Read more...] about Xã hội tốt – Cá nhân tốt