Đi bộ quanh hồ Gươm, mình thấy có hai vấn đề thế này. 1. Các bạn trẻ muốn luyện tập ngoại ngữ bằng cách nói chuyện với người nước ngoài, thay vì đuổi theo bắt chuyện hoặc mon men lại gần khi họ ngồi ghế đá, một cách đơn giản hơn, chỉ cần đeo tấm biển "Ask me" là họ sẽ tự động lại nói chuyện với mình. Mình nhiều lần nhìn thấy ba bốn bạn sinh viên xúm lại quanh một hoặc hai … [Read more...] about Quanh Hồ Gươm
hà nội
Cây ở phố
Số làm cây ở phố sao mà khổ. Dưới chân thì không có đất mà bám. Đã toàn là bê tông thì chớ, thỉnh thoảng người ta lại đào vỉa hè lên, đục, khoét, cắt rễ của mình. Trên đầu thì toàn hít khói xăng và bụi bẩn. Thỉnh thoảng có cơn mưa gội đầu, tóc tai óng ả xanh mướt, nhưng chỉ vài hôm sau là lại trở về tình trạng mái tóc rối bù két bụi. Rồi nữa, có cành vươn dài thì bị nhà dân … [Read more...] about Cây ở phố
Bớt yêu
Mỗi lần về Hà Nội, mình lại thấy bớt yêu thành phố này hơn một chút. Ngày xưa, khi Hà Nội là tất cả những gì mình biết, chắc giống như cô gái quê, từ bé đến lớn đã được hứa gả cho anh hàng xóm, trong lòng tâm tâm niệm niệm đời này mình chỉ có chàng, nên trong mắt mình dù thế nào thì chàng vẫn đẹp. Xa Hà Nội lần đầu tiên, mình vật vã đau khổ. Cũng không hẳn chỉ là nhớ một … [Read more...] about Bớt yêu
Người nông dân trồng đào
Xưa đến nay, mình luôn nghĩ, viết là một hoạt động đơn độc. Nhưng cùng làm việc với Aaron và cùng viết lại những cuộc gặp gỡ, mình mới thấy viết có thể là một hoạt động hợp tác. Và những dòng viết của hai người không chung ngôn ngữ lại trổ hoa tuyệt đẹp. Cùng ở đó, cùng nói, cùng nghĩ, cùng lúng túng và cùng xúc động đến sững sờ, với một tâm hồn không chung văn hóa, hóa ra lại … [Read more...] about Người nông dân trồng đào
Cảm giác
Im going home To the place where I belong Where love has always been enough for me (Home - Chris Daughtry) Mỗi lần đi xa trở về, mình lại nhận ra thêm những điều mình yêu ở nơi này, mà có lẽ nếu không đi thì sẽ chẳng bao giờ biết được. Đã ngủ chiếu trúc, đã ăn cơm ngồi đất, đã ra hàng bánh cuốn mình ăn từ năm 3 tuổi (hoặc từ khi biết nhai). Mọi thứ vẫn y như cũ. Những cuộc … [Read more...] about Cảm giác
Chuyện của phố – Bánh cuốn trứng
Đối diện nhà tôi là một hàng bánh cuốn trứng, không biết có từ bao giờ. Chỉ nhớ là hồi tôi ba tuổi, mỗi sáng trước khi đi học mẫu giáo mẹ hay dắt tay sang đường và hỏi "hôm nay con muốn ăn gì?". Ngày đó lựa chọn ăn sáng rất phong phú, và cũng rất rẻ. Xôi thì có xôi lạc, xôi dừa, xôi ngô, xôi xéo, phở cũng có phở gà, phở bò, bún lại có bún riêu, bún ốc, bún mọc, bún … [Read more...] about Chuyện của phố – Bánh cuốn trứng
Chuyện của phố – Bà lão bán nước
Minh họa của Đỗ Đức Ngay lúc đấy, tôi đã ước giá mình có một chiếc máy quay ở trong tay để ghi lại những bước chân thoăn thoắt của bà cụ. Chúng tôi đi phía sau bà dọc phố Cầu Gỗ. Bà lão nhỏ thó, nhăn nhúm, cong queo, đẩy một cái túi có gắn bánh, bên trong chất đầy những thứ hàng lỉnh kỉnh, mà đi không cần nhìn trước sau. Trong khi chúng tôi ngó ngang ngó ngửa vì đường rất … [Read more...] about Chuyện của phố – Bà lão bán nước
Chuyện của phố – Bánh đa cua
Chị phải được phong là "đại sứ văn hóa" mới phải. Xung quanh gánh miến cua của chị, thực khách ngồi húp xì xụp giữa trưa hè nắng gắt bao gồm ông tây bụng béo, mấy chị viên chức văn phòng mặc váy vừa ngắn vừa bó ngồi lên ghế nhựa hở cả khoảng đùi trắng phớ, và cũng ngay cạnh đấy là đôi ba bác bán dép, bán rau. Xe máy đỗ lại, xe chở dép xếp vào một bên, ai đến trước … [Read more...] about Chuyện của phố – Bánh đa cua
Chuyện của phố – Bóng bay
Bạn Nấm 23 tuổi, có lẽ cao khoảng 1m30. Thường mỗi khi gặp chỉ thấy cái đầu bạn lấp ló sau chùm bóng lúc nào cũng như sắp tuột khỏi tay để bay lên trời, nên cũng không cảm thấy bạn thấp lắm. Sau khi biết là bằng tuổi nhau, tôi chuyển sang xưng hô "bạn - tớ", nhưng không biết vì quen hay để thể hiện sự tôn trọng mà bạn vẫn tiếp tục gọi tôi là "chị". Bạn Nấm hay đứng … [Read more...] about Chuyện của phố – Bóng bay
Để gió cuốn đi
"Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ." Những ngày này đi trên đường phố Berkeley mình hay nghe đĩa nhạc Hà Nội. Đường phố ở đây vào ban đêm thực sự làm mình nhớ nhà, nhất là khi giọng trầm ấm của cô ca sĩ bắt đầu cất lên những ca từ về Hà Nội. Berkeley vào buổi đêm không có gì nhiều, chỉ có những ánh đèn vàng chiếu xuống lòng … [Read more...] about Để gió cuốn đi