Trường quay – Ảnh minh họa của Dương Nhạn
Một hôm tôi đến đài truyền hình abc gần nhà hát opera thành phố để làm diễn viên quần chúng cho một game show chuẩn bị ra mắt. Thực ra tôi chẳng cần lên hình, chỉ cần 50 đô trong túi vào cuối buổi thôi.
“LET ME HEAR YOU NEW YORK CITY!!!”, tay Trưởng Trò bụng bầu 9 tháng gào vào míc để gây ấn tượng đầu tiên lên đám khán giả-chả vờ. Nụ cười của Trưởng Trò trông không đáng tin vì mặt anh ta nhẵn nhụi quá. Trưởng Trò đi khắp khán đài hỏi mọi người đến từ đâu, làm nghề gì, ví dụ mà thắng 10 nghìn đô như những người chơi trong game show này thì sẽ làm những gì bằng cả tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha. Game show bằng tiếng Tây Ban Nha nên phần lớn mọi người trên khán đài gốc latino. Có một bà lão chắc phải trên dưới 70 tuổi người Pueto Rico, chân tay lập cập mà vẫn rất hào hứng. Nhóm thanh niên ngồi hàng ghế đầu gốc Mê hi cô. Ba chị trung tuổi ngồi hàng giữa là con lai giữa mẹ Nhật Bản và bố Columbia. Người đàn ông chớm bốn mươi ngồi hàng ghế ngoài cùng nói đang thất nghiệp, anh ta có gương mặt latino điển hình, nước da ngăm ngăm, lông mày rậm, sắc nét, lông mi cong vút dù mắt có nét lo âu. Chị áo hồng mười giờ ngồi cạnh tôi, nếu thắng 10 nghìn đô, sẽ trả cho chuyến đi thực tập ở Tây Ban Nha vào tháng 7 tới, nhưng lúc sau nói chuyện thì biết còn tiền nhà, tiền học phí, tiền sinh hoạt nữa. Đi làm ở quán ăn với cả làm khán giả-chả vờ cũng vớt vát được một ít. Có một số show khác được trả nhiều hơn ở đây.
“Cảm ơn các bạn đã đến. Trưởng Trò sẽ hướng dẫn qua những gì các bạn cần làm, còn trong quá trình quay, các bạn sẽ nhìn vào ra hiệu của tôi để phản ứng. Everything has to look good on camera. Xin nhớ rằng có 6 camera ở kia. Chúng tôi thấy từng-người-một nên đề nghị các bạn hợp tác.” Tay Chủ Nhiệm Sản Xuất tuyên bố ngắn gọn với vẻ lạnh lùng và đanh đá. Ừ thì vỗ tay, vỗ tay to hơn nữa, đứng lên vỗ tay, vỗ tay cuồng nhiệt như chào đón lãnh tụ, mắt nhìn chăm chú, miệng tươi như hoa nở. Đếm ngược nào, mỗi thí sinh chỉ có 60 giây để vượt qua một thử thách cho trước (ví dụ như ném mắc áo vào dây): Tres! Dos! Uno! (3! 2! 1!). Nếu thí sinh chơi hỏng thì mặt ra vẻ tiếc nuối, thông cảm rồi cổ vũ tinh thần. Nếu thí sinh chơi thắng thì òa lên sung sướng như thể họ là những người anh hùng còn chính mình là người thắng 1 nghìn, 3 nghìn, 5 nghìn, 10 nghìn, 25 nghìn, 50 nghìn, 75 nghìn hay 100 nghìn đô vậy. Quá trình quay được chia nhỏ ra và liên tục lặp lại. Vỗ tay, đứng dậy vỗ tay, nhìn chăm chú, cười sung sướng, Tres! Dos! Uno! lặp đi lặp lại dai nhách như bã kẹo cao su. Máy ngừng quay là Trưởng Trò lập tức xuất hiện trước khán đài trong tiếng nhạc xập xình. “Tuyệt vời! Nhìn các bạn thật tuyệt vời! Tôi muốn tất cả những người xem ti vi phải thấy ghen tỵ vì các bạn thật sung sướng hạnh phúc khi ở đây. LET ME HEAR YOU NEW YORK CITY!!!”
Đến giữa trưa thì tôi kiệt sức. Đói, khát, bí bách và chân tay rã rời, muốn đi về nhưng nghĩ tới 50 đô thì lại tự động viên, thôi-cố lên tí nữa. Bước ra khỏi phòng vệ sinh, một nhân viên tập sự đứng chặn ngay ở lối đi:
“Phải đợi tất cả mọi người cùng đi, chúng tôi phải đảm bảo số lượng người vào và ra”.
“Có phải người ta đang phát pizza trong đấy không?”, bà già Pueto Rico vừa kiểm tra lại khuy quần vừa lững chững bước ra hỏi mọi người. Nhận được cái gật đầu lưỡng lự, bà già sấn ngay vào phía lối đi. “Ôi, tôi đang chết đói đây, từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng. Tôi muốn ăn pizza!”.
“Pizza á?” anh thanh niên để râu quai nón tỉa mỏng dính bước ra từ phòng vệ sinh ngay lập tức nắm được từ khóa.
“Ừ, đang phát pizza trong kia!”
“Thế sao chưa vào?”
“Đợi mọi người ra hết mới được vào. Anh kia bảo thế!”
“Để bọn tôi vào đi, anh sợ chúng tôi ăn cắp cái nút bấm ở thang máy à?” –“Này đừng nói thế”, bà già có vẻ muốn lấy lòng tay nhân viên.
“Không nhanh thì hết đấy, lần trước có thằng một mình nó ăn hết 7 miếng!” Mọi người chột dạ, tay nhân viên tập sự căng thẳng khi thấy không ai nói gì. Trong bụng mọi người chắc đều sợ nhỡ hết pizza thì phải ra ngoài kiếm cái gì ăn. Tuyết đang rơi mà đúng nửa tiếng là phải quay lại. Chưa kể đây là khu trung tâm, ăn cái gì cũng phải mất vớ vẩn là 5 đô mà chưa chắc đã ra gì.
“Thằng đấy là tôi đây này, há há há!” tay thanh niên hềnh hệch cười vì biết vừa bắt thóp được tất cả mọi người.
Cũng may vừa lúc chị cuối cùng trong phòng vệ sinh bước ra, mọi người nhanh chóng xếp hàng đi về phía trường quay, riêng bà già đã tấp tểnh len ngay lên phía đầu. Trong kia, một nhân viên tập sự khác phát cho mỗi người một cái đĩa nhựa với miếng pizza ở trên, nhân không có gì ngoài pho mát và sốt cà chua.
Tôi muốn đứng lên và bỏ về. Dù ngoài kia tuyết đang rơi thì cũng sẽ dễ thở hơn ở trong cái trường quay bí bách này. Vỗ tay, đứng dậy vỗ tay, nhìn chăm chú, cười sung sướng, Tres! Dos! Uno! Tôi thấy khó thở, có cảm giác như đang phải bán cảm xúc của mình, bán đi những nụ cười, bán đi sự nhiệt tình, bán đi nguồn năng lượng hăng hái bên trong cho những người áo đen kia, để họ cắt dán, tẩy xóa và nhào nặn nó rồi bán lại cho những người ngồi nhà xem ti vi. Sự hào hứng và vui mừng là có thật, nhưng nó bị phóng đại lên gấp hàng nghìn lần, để trở thành một lớp sơn hào nhoáng cho cái thế giới dàn dựng đằng sau màn hình. “OUT!” Chủ Nhiệm ra lệnh mọi người chuẩn bị cho cảnh quay khác rồi chạy về phía khán đài: “Anh đấy, tôi nhìn thấy anh chỉ trỏ rồi ngọ nguậy các thứ. Xin nhớ cho rằng ở kia chúng tôi nhìn thấy từng-người-một. Còn nhóm bên này nữa, các bạn phải vỗ tay, những người khác vỗ tay mà các bạn không vỗ tay thì nhìn thế nào được!” Có mấy người gật gật, rồi nhạc xập xình nổi lên và Trưởng Trò lại xuất hiện như một cái gai mập mạp. Chỉ có những người đứng lên đi vệ sinh rồi quay lại chứ không có ai bỏ về.
5h chiều. Chân tay luống cuống thế kia thì cậu này tập xác định rồi. Thôi, ít nhất là vẫn ra về với 2 nghìn đô. Mọi người cũng tắt máy đi về luôn đi. Cả khán đài bắt đầu lao xao. Tôi thấy khấp khởi râm ran vì nghĩ là sắp được về. Dưới sân khấu loáng thoáng hai bóng thí sinh mới nhấp nhô gật đầu lia lịa theo sau bóng áo đen của Chủ Nhiệm Sản Xuất. Trưởng Trò lại xuất hiện trong tiếng nhạc xập xình: “LET ME HEAR YOU NEW YORK CITY!!!”
Không chịu được nữa rồi. Tôi muốn đứng lên và bỏ về. Đúng thế, đứng lên và bỏ về. Tôi chạy xuống bậc thang, lườm Trưởng Trò và Chủ Nhiệm một cái thật dài, nấn ná lần cuối những gương mặt đã đồng cam cộng khổ với tôi suốt cả ngày qua rồi nói với người phụ trách là tôi muốn đi về. Lúc tôi đến mặt trời chưa ló đầu khỏi những tòa nhà chọc trời san sát, mưa lất phất. Lúc về mưa nặng hạt, mặt trời dường như vẫn ở nguyên vị trí đấy nhưng chìm dần vào bóng đêm.
Uớc gì tôi đã làm được thế, đứng lên và bỏ về. 50 đô giống như một cái cột mà tâm trí đã tự buộc chắc vào, tôi không có đủ can đảm để dứt ra cho dù mọi giác quan đều nói thế. Tôi đã ở lại, vỗ tay, đứng dậy vỗ tay, nhìn chăm chú, cười sung sướng, Tres! Dos! Uno! cho đến cái giây phút người ta gọi tên rồi đưa cho hai cái thẻ xanh xanh có giá trị tương đương 50 đô. Đoàn người xếp hàng một dài dằng dặc chờ nhận tiền. Chị ngồi cạnh tôi nói show này dài quá, chả bõ công. Loáng thoáng có người hào hứng nói mai sẽ quay lại. Người đàn ông chạc 40 nọ im lặng, mắt nhìn về một nơi xa xăm. Hóa ra cảm giác đạt được chính xác những gì mình muốn là thế này? Trống rỗng và chẳng thế nào cả. Có khi tôi đã nhầm chăng? 50 đô là 50 đô thôi. Nó sẽ được quy đổi ra những thứ khác và mang lại cho tôi những gì tôi thực sự muốn: những nụ cười, sự nhiệt tình, nguồn năng lượng hăng hái và ấm áp bên trong. Những thứ ấy tôi đã vừa bán hết cả đi…
“Thôi, đừng lý sự nữa, về nghỉ ngơi rồi bật ti vi lên xem mấy chương trình giải trí đi là sẽ hết. Mai tỉnh dậy sẽ là một ngày khác!”
Dương Nhạn
Xe Lu says
Bài viết rất hay ạ 😡
Dương Nhạn says
Hehe, thanks ban:D