Bạn Nấm 23 tuổi, có lẽ cao khoảng 1m30. Thường mỗi khi gặp chỉ thấy cái đầu bạn lấp ló sau chùm bóng lúc nào cũng như sắp tuột khỏi tay để bay lên trời, nên cũng không cảm thấy bạn thấp lắm. Sau khi biết là bằng tuổi nhau, tôi chuyển sang xưng hô “bạn – tớ”, nhưng không biết vì quen hay để thể hiện sự tôn trọng mà bạn vẫn tiếp tục gọi tôi là “chị”.
Bạn Nấm hay đứng bán bóng ở đài phun nước bờ Hồ. Cứ đi qua hay đứng lại một chút mà nghe bạn nói chuyện và cười đùa với những người bán bóng bay khác thì tưởng bạn chỉ là một cô bé 16 tuổi vô lo nhất trần gian. Cá heo nhé, hay là ăng ri bớt, em có cả con chim màu xanh, chị có lấy không? Sự hiền lành và trong trẻo của cô gái ấy vẫn chưa bị việc bán buôn nơi góc đường làm lu mờ thì phải, nên bạn không chèo kéo, không nài ép, không nói thách, chỉ mời khách khi họ hỏi, và cười.
Một tay lúc nào cũng giơ thẳng đứng lên trời vì bị chùm bóng đủ cả siêu nhân công chúa Pikachu trái tim xanh đỏ kéo. Tay kia nắm lấy một thanh tre, đầu thanh tre buộc một chùm bóng cầm tay, bóng này không bay nhưng mà có buộc quả chuông nên kêu leng keng, trẻ con rất thích cầm chơi. Bạn người Bắc Ninh, lên Hà Nội từ năm 16 tuổi và cũng bán bóng được gần 6 năm.
Em chắc là có duyên bán bóng bay ý chị ạ. Hồi đầu tiên em lên đây là đi giúp việc cho một nhà chủ, vì ở quê em là chị cả, còn 5 đứa em nữa cơ, nên bố mẹ em bảo đi làm còn phụ bố mẹ nuôi các em. Đợt đấy cứ mỗi lần ra ngoài đường em thấy cái gì cũng lạ lắm, sao mà lắm người lắm xe thế. Rồi em nhìn thấy những người ta cầm bóng bay đi bán ngoài đường này này, em cứ nghĩ bụng cầm thế nhỡ chẳng may bóng bay lên trời thì sao, rồi cầm lắm thế bán đến bao giờ mới hết. Nhưng mà em cứ hay ngắm vì bóng bay vừa nhiều màu, lại nhiều hình, có lần em thấy một cô công chúa mặc váy xòe bay lên trời đấy.
Có cả một đội quân bán bóng bay đứng ở đài phun nước bờ Hồ. Cứ mỗi lần có người dừng lại, hoặc có vẻ muốn mua bóng, là ít nhất hai ba người sẽ xúm lại hỏi han. Tôi cũng chẳng nhớ tại sao tôi đã mua bóng của bạn Nấm, hôm đấy tôi mua một con Angry Bird màu đỏ, ba mươi nghìn về cho cháu Nhím, mà lúc mang về thì cháu đã về mất, một tuần sau là bóng xịt, chim đỏ không bay lơ lửng được nữa bị tống vào thùng rác.
Đi làm, xa nhà lần đầu tiên nên em rất nhớ bố mẹ và các em. Em cứ đợi nhà chủ đi là em lại lấy điện thoại gọi điện về nhà. Đến cuối tháng em bị mắng té tát, và bị trừ lương vì gọi điện nhiều quá. Một thời gian sau em đánh vỡ một cái bát, mà nhà chủ nói mãi, còn xúc phạm đến bố mẹ em ở quê, lúc đấy em xin nghỉ việc, nhưng không dám về nhà mà cứ đi lang thang ở ngoài đường cả buổi chiều. Đến chập tối thì có một chị đi qua, chị ý hỏi em có chỗ ngủ chưa, không thì về chỗ chị ý ngủ. Chỗ chị ý có bao nhiêu là bóng. Ai cũng bảo con bé này bé tí thế thì có làm nổi việc nặng không? Cuối cùng em xin các chị ý cho đi bán bóng cùng.
Nghe chuyện của bạn mà tôi rùng cả mình. Có bao nhiêu cô gái như thế, đi theo một người phụ nữ tốt bụng như thế, và đã bị rơi vào nhà chứa, bị ép thành gái bán dâm, và vĩnh viễn bị cướp mất con đường làm người lương thiện? Từ tốt đến xấu có xa xôi gì đâu. Chỉ cần là một cô gái trẻ, bơ vơ, bối rối, và không có chỗ để quay về. Cô gái đang cười rất tươi đứng trước mặt tôi đã có một ngã rẽ may mắn, và đang kiếm tiền chân chính bằng những trái bóng đủ màu đã từng khiến cô ngẩn người đứng ngắm đến nỗi suýt bị xe đâm, nhưng cuộc đời cô cũng hoàn toàn có thể đã rẽ sang ngả khác.
Nấm chọn nghề bán bóng vì nó nhẹ, phù hợp với khổ người hạt tiêu vì bạn không thể gánh những thúng hoa quả nặng đến năm sáu chục cân như các chị các cô khác. Còn một lý do nữa, là đi làm thế này bạn có nhiều tự do hơn so với đi làm nhà máy hay giúp việc gia đình. Bạn Nấm không thích về quê, và khi tôi hỏi đã bị giục lấy chồng chưa, bạn chỉ lắc đầu lè lưỡi. Lựa chọn của cô gái ấy cũng có thể là sự phản kháng lại một tương lai cố định: lấy chồng, đẻ con, nuôi con, nuôi cháu. Mỗi ngày bạn đếm từng người khách mua bóng, biết là hôm nay mình bán được mấy con Kitty, mấy con cá mập, và mỗi buổi chiều sớm, khi đứng xếp hàng bơm bóng ở chủ lò, bạn lại nhìn mây đoán trời nắng hay mưa, vì nếu bơm nhiều mà bị mưa bất chợt, bóng bị ngấm nước sẽ hỏng hết.
Buổi sáng bạn Nấm đi dọn nhà thuê, tiền công được vài chục. Buổi chiều đi bơm bóng, chiều muộn đi rong vài phố rồi tối đứng ở đài phun nước. Đêm khuya, tầm 11h, mới rảo bước đi về. Trưa nào cũng ăn mì, đến nỗi mấy chị ở cạnh phải thốt lên khen ngợi tài ăn mì gói ngày này qua ngày khác. Tối ăn linh tinh, hàng gì đi qua thì ăn hàng nấy. Lâu lâu về thăm nhà một lần. Thinh thoảng đang đứng lại có một đôi cô dâu chú rể cùng đoàn tùy tùng ra chụp ở đài phun nước, tiện thể mượn chùm bóng bay làm nền, trêu chọc nhau cười rộn rã.
Có một lần em đang mải bán hàng cho một chú mua bóng cho con gái, thì có một ông hỏi “bóng bán thế nào đây”. Em ngước lên thì nhận ra là ông phó phường Hàng Bài. Ông ý túm lấy tay em rồi giằng bóng. Em giằng co một lúc nhưng vì ông ý là đàn ông nên không giật lại được. Mọi người ai cũng xin tha nhưng ông ý không nghe. Bóng của em bị thả lên trời hết. Lúc đấy người em như không còn tí sức lực nào, chẳng biết làm gì nữa. Em ngồi bệt xuống đường, nước mắt trào ra như suối. Có người cho em năm chục, người cho một trăm. Lúc đấy em vừa ra, còn chưa kịp ăn gì, mà miệng đắng nghét chẳng ăn nổi nữa. Em thất thểu đi về, hôm sau lên cơn sốt. Chỗ bóng bị thả mất em phải trả nợ đến mấy tuần sau mới hết.
Bạn Nấm có hàm răng rất đều, mỗi tuần tự cho phép mình đi đắp mặt một lần, hay mua kem đãi các chị bán bóng cùng nếu là người mở hàng đầu tiên, và đã nói chắc như đinh đóng cột với tôi rằng “em tin vào lựa chọn của mình”.
Leave a Reply