7h15, Bút cong người kéo lại từng gói tư trang của bác Chính (*) rồi vùi mặt vào sofa khóc nức nở. Có thể con tôi cảm thấy lần về quê này của bác Chính rất khác. Lượt úp mặt vào cổng một lát rồi chạy vụt ra ngõ.
9h tối 7-8-07
Trưa nay, hai vợ chồng ngồi trước mâm mà chả đứa nào nhai nổi một miếng. Huyền giấu tôi những giọt nước mắt. Tôi bỏ lên gác viết blog, miệng đắng ngắt.
– Ngày mai Lượt về rồi… vợ chồng mình nên tặng cô ấy cái nhẫn…chỉ là để cô ấy luôn đeo trên tay.
Tôi nhớ lại cách đây hơn 4 năm, khi Huyền đang mang bầu Bút, khối u tuyến yên làm vợ tôi điên đảo. Ba tháng mười lăm ngày, dường như không chịu đựng nổi những cơn đau đầu quái ác Huyền quyết định sáng hôm sau đình chỉ thai. Đêm ấy trong giấc ngủ Lượt thấy một cụ bà hiện về nói rằng: “Chị cố động viên em nó giữ thai. Thằng bé này quý lắm”. Sáng hôm sau, nghe Lượt kể lại Huyền quyết định giữ con. Hai tháng sau, mỗi ngày vợ tôi phải tiêm sáu mũi giảm đau (mỗi phụ sản mổ đẻ chỉ cần một mũi là đủ), Huyền lại định…, Lượt lại mơ gặp cụ bà lần trước. Từ khi chào đời, suốt một thời kỳ dài Huyền nghỉ phục sức và cho đến hôm nay chính Lượt là người mẹ thứ hai của Bút. Tôi luôn giấu cảm xúc lạ lùng của mình khi thấy vợ ghen với Lượt. Nhiều tháng Bút chỉ ăn, chơi, ngủ với Lượt.
Tôi nhớ những ngày đầu đến nhà, Huyền ăn cơm văn phòng, tôi thường lang thang ngoài đường đến gần 1 h mới về ăn trưa. Tôi để cho Lượt ăn một mình cho đỡ bối rối.
Tôi thường ăn ngon lành những bát mì tôm Lượt nấu mỗi sáng mặc dù đây là việc dở nhất của cô.
Tết năm 2004 khi tôi lái xe đưa Lượt về nhà, cả làng đổ ra đón tưởng có tên quan nào ở tỉnh về.
Tôi thực lòng rất tiếc Lượt không đi chơi xa cùng cả nhà vì cô ấy bị say xe.
Gần đây khi Bút đã đi học, công việc ở nhà cũng chẳng có gì đáng kể, tôi cũng chắp mối cho Lượt làm thêm ở ba gia đình. Mỗi ngày đôi tiếng mà thu nhập cũng bằng lương cứng của chuyên viên 6. Tôi khoái vô cùng mỗi khi Lượt bảo: cà phê em pha rồi, cơm em dọn rồi, anh tranh thủ ăn đi không nguội, em đi làm đây.
Mỗi lần vợ chồng riêng tư, tôi luôn cố không ồn ào. Phòng bên, Lượt rất tỉnh khi ngủ. Một năm Lượt chỉ gần chồng chừng 30 ngày.
Vợ tôi vẫn khóc.
Tôi bối rối không biết khuôn tay của Lượt để chiều nay đi mua nhẫn cho vừa. Sáng nay đọc thư của một bạn, trong thư có đoạn viết: “Bạn có biết vì sao giữa những ngón tay chúng ta lại có khoảng cách không? Những khoảng trống ấy sẽ được lấp đầy bởi những bàn tay khác.” Tôi đã lần nào cầm tay Lượt đâu. Có ba lần Lượt ốm tôi chỉ dám đứng xa sau lưng hỏi rón rén em ăn cháo gà hay cháo..Ngay cả khi Lượt sốt rét người rung đùng đùng, tôi cũng chưa một lần vỗ về cô. Nhưng bàn tay Lượt đã nâng bế vợ tôi, ôm ấp con tôi, thay bỉm cho mẹ tôi những ngày bà nằm viện, đỡ chị tôi trong lần ngã vì cảm lạnh hay lau sạch bao lớp bụi bám trên giá sách của tôi. Tôi thấy mình quá bé trong cái vòng tròn của chiếc nhẫn.
Buổi chiều tôi đi tìm mua chiếc nhẫn cho Lượt. Trời đổ mưa lớn.
Hôm nay, Hà Nội dông gió. Trước cửa hiệu vàng Bảo Tín một cây lớn đổ gãy che kín mặt đường. Tôi bảo người bán hàng khắc lên chiếc nhẫn chữ Bút. Cô nhân viên nói rằng vàng ta không thể khắc. Có thể đúc? Không! Ừ mà cuộc đời sao cứ phải ghi với khắc lằng nhằng quá! Nhìn ra ngoài trời cái gì cũng nhập nhòa. Tôi không biết Lượt sẽ nghĩ sao khi lần đầu tiên trong đời được cầm, nắm, đeo Vàng? Chỉ nhớ lúc Lượt ngập ngừng, khó khăn đưa bàn tay của mình qua khe song sắt để tôi đo ngón tay út. (Khi Lượt đi làm thêm, các nhà hàng xóm thường khóa trái cửa). Lần đầu tiên tôi biết các ngón tay Lượt to như …tay tôi.
Gần đây chồng Lượt cũng đã đi làm xa nên ngày mai hai đứa con gái chớm lớn của Lượt sẽ không phải sợ những gã trai làng đêm đêm gõ cửa nữa.
Ngày mai cả gia đình Lượt chỉ còn trông chờ vào khoản năm trăm ngàn đồng thu nhập hàng tháng của chồng cô.
Ngày mai sẽ thế nào khi Bút tỉnh giấc và gọi ẽo ợt: bác Chính ơi….
Ngày mai…
Tôi lóng ngóng như thể phải đo đếm tấm lòng một con người sắp vụt qua cuộc đời mình.
(*) Nhà tôi vẫn gọi Lượt bằng tên chồng cô là anh Chính
Xuân Bình
http://xuanbinhfreelance.wordpress.com
Huyền says
Hàng ngày bác Chính đèo Bút đi học, ngồi đằng sau con ôm chặt lấy bác rồi hỏi “Bác có yêu con không?”, không hỏi thì con lại bảo ‘ Con yêu bác lắm”. Có bữa lại còn trêu bác: “Cưng ơi, ra đây anh yêu nào”